top of page
Search

Tôi gọi mình là “Kẻ giàu văn vẻ”


Trong một chuyến đi leo núi hai ngày một đêm, trên con đường ngập đầy sỏi đá có những hòn bự chà bá được bao quanh bởi đủ loại đá suối có kích cỡ nhỏ và đủ loại hình thù, tôi và mấy người bạn mới quen vừa đi, vừa bàn luận xem tôi nên gọi mình là “cây bút” hay “cây viết” trong giới văn học.


Về đến nhà rồi, tôi vẫn chưa chọn được cái danh xưng cho nghề mà mình đang làm. Sao mà có mỗi việc tìm ra hai ba tiếng để tạo ra một từ để miêu tả tổng hợp toàn bộ chuỗi hành động mình đang làm hàng ngày mà khó đến vậy nhỉ?


Mỗi khi ai đó hỏi tôi làm nghề gì, tôi trả lời là “Nhà văn” nhưng sau đó không quên kèm theo một tràng giải thích lê thê để cụ thể về hoạt động hàng ngày của bản thân. Nhà văn nhưng chưa xuất bản cuốn sách nào, nhà văn nhưng đang ôn thi lại ngành văn học, rồi cả nhà văn nhưng không phải content creator.


Tôi đơn thuần dành ra ba tới bốn tiếng mỗi ngày để ngồi viết truyện về mình, hay viết ra những dòng chảy suy nghĩ, rồi tận hưởng cảm giác mãn nguyện mỗi khi tìm ra được nhận thức mới sau quá trình bóc tách và phản tư bằng câu chữ. Tôi tích luỹ chữ nghĩa, văn thơ như tích luỹ của cải vậy, nếu cần bỏ tiền ra mua thức ăn nuôi sống phần “con” của cơ thể này thì cũng cần ngôn ngữ để nuôi dưỡng tinh thần cho phần “người” còn lại.


Nếu thế giới này toàn người sống lãng mạn thì có lẽ tôi sẽ gọi mình là “Kẻ giàu văn vẻ”; chứ tóm gọn hết mấy điều trên vào một cái tên gọi là “nhà văn”, “cây bút”, hay “cây viết” thì khó lòng mà lột tả được hết hành trình mà tôi đang đi.


Còn bạn, bạn có gợi mở nào cho kẻ giàu văn vẻ này không, hỡi người sống lãng mạn?

 
 
 

Comments


bottom of page